# content-copywriting
# chia-sẻ
# truyện-ngắn
# tản-văn
All # tags
Feedly me
"Dành 2 phút để đọc"
"Dành 2 phút để đọc"
ABOUT ME
@doriin.269
“A beautiful life begins with a beautiful mind”
Một ngày bình thường...
Một ngày nhìn người ta nói về mong ước của mình, lại như đang nghe họ kể về ước muốn của một người xa lạ nào đấy chẳng thân quen.
Ngày không đến
Ai cũng một vài lần rơi vội lướt qua, cuối cùng nhìn lại, không luyến tiếc nhưng cũng tầm ước ao về ngày cũ ấy
Một mai hay hiện tại
Đi một chặng đường dài, nới tay một chút bỗng tuột mất nhau, mất đi những năm tháng đẹp đẽ chẳng phai màu
Chuyện cũ
em nhìn qua mái nhà, quên mất đời buồn hay vui mà từng giọt nắng tròn tinh, vẹn đầy, em nhớ giấc mơ mình ngày ấy, nắm tay một người mà kề bên
Yêu lấy mình sau tháng năm vô tận
Có thể yêu người, nhưng phải yêu mình nữa... Tình cảm là điều đáng trân quý, gặp đúng người mình thích vừa vặn cũng thích mình là mong ước một đời của nhiều người. Ta không thể sống mà không cần tình yêu hay tin rằng mình không cần tình yêu. Sao phải chọn lựa và ép mình, khi cuộc đời cho phép chúng mình sở hữu nhiều thứ cùng lúc. Có cô gái yêu một chàng trai, yêu cả những nỗi đau và vết thương và nỗi đau của người ấy. Vì yêu nên chấp nhận đi sau người, chỉ mong làm bạn mà kề cạnh sát cánh. N
Một mai
Trong cơn ngủ mê, ác mộng trở về, thực ra nó vốn không đáng sợ, đáng sợ chính là chỉ có mình ta đơn độc đối mặt với tất cả.
Lựa chọn để yêu
Người ta nói nhiều về tình yêu, về cách để có được người yêu. Nhưng đến một độ nhất định, người ta lại chỉ cần một người mà họ thực sự có thể nhìn thấu tâm hồn bạn.
Qua khung cửa...
Một buổi sáng tỉnh giấc, em thấy lòng mình nở chi chít những khóm hoa xinh. Những khóm hoa bung xõa, tràn ra ngoài khung cửa, lúc ấy em đã nghĩ... Một khoảnh khắc như cả cuộc đời.
Lâu đài cát
Nhà mình ở ven biển. Tuổi thơ xoay quanh những kỷ niệm bên bờ cát mặn, bên những con sóng nhấp nhô. Giống như lũ bạn cùng trang lứa, mình thường trốn bố giữa trưa nắng phơi mình trên mặt biển, đắp cát thành lâu đài cao rồi vây đá xung quanh để sóng không vỗ tan tành.
Yêu đi... đừng sợ
Em run rẩy, rụt rè co người lại trong vỏ bọc của chính mình. Rồi em tự dằn vặt, nếu không nói ra, em sợ mình tiếc nuối. Nếu nói ra, em sợ tim mình nát tan.
Trang 1 trong 3
Tiếp theo