Em về quê
2 tháng 16 ngày em không về quê, xa rời tổ ấm lâu, ngày trở lại em như chú chim non sà vào tổ những hôm trời giông gió. Chỉ là lớn rồi còn chiếc tổ đã rệu rã vì mưa giông, nghiêng mình hứng từng dòng đổ nước.
Miền quê mấy nay có cơn mưa lớn. Sau những ngày oi ả thì trời đổ mưa to. Đám trẻ thi nhau chạy ra khỏi nhà hứng nước, còn mẹ cha thì vọng tiếng mắng la. Em nhìn ra ngoài trời, quên mất mưa hay nắng mà từng giọt tròn tinh, vẹn toàn.
Em bỗng dưng nhớ giấc mơ của mình hồi ở thành phố lớn, nơi những tòa nhà cao tầng chen chúc lúc nhúc và đường xá chẳng khi nào vắng tanh. Em cũng như họ, những con người ngoài kia đến đây xây giấc mơ lớn, có người vững trụ bám lại, có người rời đi khi chưa trút hơi thở cuối cùng.
Thế mà, ngờ đâu những giấc mơ ấy cũng có ngày tựa khói mây.
Rồi em muốn về quê, em nhớ những giấc mơ thời mình hoang dại, nằm trên bãi cỏ, ngước nhìn trời cao, vu vơ hát ca giai điệu thân thuộc rồi giật mình bừng tỉnh khi cơn mưa chợt tới, ướt đẫm tóc em và cả áo lũ bạn thơ.
Em đã nghĩ một hồi lâu. Em nghĩ sẽ về. Thành phố lớn đã cho em nhiều tấm vé, ra đi có và ở lại cũng nhiều. Nhưng em chỉ luôn mang theo tấm vé trở về, tấm vé chưa từng hết hạn dùng.
Bởi em có một túi đầy hành trang mang theo, một túi đầy đựng cả giấc mơ thời thơ dại. Em sẽ uống vẹn tròn từng mong ước và rời đi tìm em của năm tháng cũ.
Em sẽ về,
Tắm mát dưới cơn mưa
Sà vào tổ ấm tìm nơi trú ngụ,
Sà vào lòng mẹ ngủ một giấc bình yên
Quê hương sẽ vỗ về em thêm lần nữa,
Như áng mây trời dịu dàng tinh trong…