Một mai
Một đêm mưa không ngớt, phần bắp dưới của cánh tay phải không ngừng đau. Cả đôi chân của những ngày ủ ê chẳng vận động. Trong cơn ngủ mê, ác mộng trở về, thực ra nó vốn không đáng sợ, đáng sợ chính là chỉ có mình ta đơn độc đối mặt với tất cả. Khoảnh khắc bản thân yếu lòng mới hiểu được rằng ngoài việc mình tự nỗ lực vượt qua thì chẳng còn cách nào khác nữa.
Rồi bình minh đến, ánh mắt vô hồn không còn cảm nhận được sự dịu dàng của nắng sớm. Đừng vội lau mi em, hãy cứ ngắm nhìn một lát cái khoảnh khắc cơ thể muốn ngơi nghỉ.
Dù biết sau vài nỗi đau như thế, em vẫn phải tiếp tục chống chọi một mình.
Nhưng lâu rồi vẫn thế, có sao đâu....