Một mai hay hiện tại
# Tản văn

Một mai hay hiện tại

10 phút trôi qua trong lặng thinh, em nhìn vào tấm ảnh cũ, cốc trà ấm có bàn tay người từng kệ cạnh suốt bao tháng năm. Bàn tay ấy, em mải chạy mà buông lơi từ khi nào.

Chúng mình đã đi qua 4 mùa Đông Xuân Hạ Thu , rồi quyết định dừng chân khi mùa Đông nữa cận kề. Có câu chuyện bỏ lửng, lời hứa chưa thành, cả những tiếc nuối ứa đọng mãi không thôi. Cảm giác ấy giống với tâm trạng em lúc này, đọc lại những dòng tin nhắn cũ, nhìn lại những tấm hình cũ, thật muốn gọi cho người nhưng lại không dám, nhỡ như những ích kỷ bản thân một lần nữa làm đau người, ngỡ như một phút yếu lòng khiến người chạm vào vết thương cũ, em biết tháng ngày sau phải chuộc lỗi thế nào.

Em từng là người mộng mơ, mải mê bay nhảy vì vững tin người vẫn cạnh kề ở đó. Đi một chặng đường dài bỗng thấy người mỏi mệt muốn dừng chân, níu giữ chẳng nỡ, đành lặng thinh nhìn anh đi. Bức ảnh cũ còn đấy, những dòng tin nhắn nguyên vẹn, hình bóng anh có lúc hiện hữu gần cạnh như từng mất đi, thật khó khăn khi ngồi đối diện một người lạ, lại ngỡ là người mình từng quen thân.

Bao lâu lại có thể yêu một người? em không rõ nữa, em cứ vẫn là người mộng mơ mãi đi về miền đất hứa, thi thoảng trên chặng đường dài mang hình bóng cũ làm điểm tựa vỗ về. Chúng ta không còn là chúng ta bao giờ nữa, anh cũng chẳng là anh bao giờ nữa, không là người bên em bao giờ nữa.

Thế nhưng những thương nhớ luyến lưu, cho em giữ lại ở tim mình, để mỗi lúc mệt nhoài có thể vỗ về lòng về những dịu êm khi ấy.