Ngày không đến
# Tản văn

Ngày không đến

Ánh nắng nhẹ, xuyên qua lớp áo mỏng, không rát chẳng oi bức, em vẫn lang thang dọc con đường, không che chắn, không vội vã, cứ đi trong vô thức rồi rẽ ngang vào con phố, dừng lại ngay một quán có dàn hoa trắng phau.

Em nhớ ước mơ mình thời trẻ dại, trước hiên nhà có giàn hoa xinh, khi ấy em sẽ thoải mái hát ca pha trà cạnh người em yêu. Nung nấu giấc mơ ngần ấy năm rồi cuối cùng lại chọn rẽ ngang một ngã, bỏ lại người cùng giấc mơ dở dang.

Em đã không rõ lúc ấy, mong ước lớn hơn là bao xa. Chỉ biết rằng mình cần dịch chuyển, cứ thế mà trong lúc hoang mang vô tận, em lỡ đi người cùng mình, một thời vô ưu.

Và thế là những mong ước một thời nung nấu vẫn vương trên vai em, nhưng chẳng thể nhìn lại, chẳng mong nhìn lại. Ngày ấy không đến nữa, ngày bên anh rạng rỡ xinh tươi chẳng còn nữa.

Chúng ta ai cũng từng một vài lần rơi vội, một vài lần cứ thế mà đi chẳng kịp ngoái lại. Lúc lặng thinh không nuối tiếc nhưng cũng thầm ước ao,

về ngày cũ, ngày không đến ấy...