Yêu đi... đừng sợ
# Tản văn

Yêu đi... đừng sợ

Chỉ là bất chợt nghe một đoạn nhạc, em ngân nga theo lời bài hát cho đến câu "yêu đi đừng sợ", bất giác em dừng lại...

Bao lâu rồi anh nhỉ, kể từ hồi người đi. Em cứ quẩn quanh trong cuộc sống bộn bề, hàng ngày đi làm, cuối tuần về quê, nếu không sẽ ngủ một giấc dài, ăn một bữa no, trò chuyện với người bạn cũ.

Thi thoảng cũng cô đơn, có hôm cũng mệt mỏi, lắm lúc cũng không nén nổi mà bật khóc giữa chốn đông người.

Em cứ như vậy, được một thời gian rồi, kể từ hồi người rời đi...

Rồi một ngày, em gặp một người. Cảm giác lạ lắm, như một thứ cảm quan bảo vệ tâm hồn mình. Lý trí em mách bảo "dừng ngay lại, tránh xa người ấy ra". Thế nhưng, có điều gì khiến em luyến lưu, và em bắt đầu chú ý đến anh ấy, bắt đầu lặng lẽ, như một chú chim sẻ đậu bên bệ cửa sổ, đưa đôi mắt lúng liếng của mình dõi theo từng cử chỉ của người.

Cho đến một ngày, vệt nắng bảo với em rằng, em đã thích người ấy rồi.

Em lại sợ. Những thương tổn một lần nữa trỗi dậy trong em, chúng như gáo nước giữa đêm Đông, như ngọn lửa bùng phát ngày Hạ, làm em bỏng dát, lạnh giá rồi bật khóc. Những xúc cảm ấy một lần nữa nhắc em nhớ lại rằng "Mày đã từng đớn đau thế nào, mày quên rồi sao?

Em run rẩy, rụt rè co người lại trong vỏ bọc của chính mình. Rồi em tự dằn vặt, nếu không nói ra, em sợ mình tiếc nuối. Nếu nói ra, em sợ tim mình nát tan.

Rõ ràng em không nên thế, không nên lúng túng tự xoay mình vào một mối quan hệ chẳng chắc chắn điều gì. Em còn chưa kịp yêu thế mà lại khiến chính mình khổ. Và rồi, em quyết định buông tay, để mình về với lặng linh như cách nó đã từng.

Cuối cùng thì sau ngầy ấy đắn đo, em vẫn không thể nào vượt qua nỗi đau cũ. Những cảm xúc ấy co cụm bủa vây quanh em như nhành hoa héo rũ bên hiên nhà đầy nắng.

Anh ơi, em sợ

Sợ chẳng thể yêu thêm lần nào nữa,

kể từ hồi người rời đi...