Sao em vẫn chỉ thấy anh như mùa xuân?
# Tản văn

Sao em vẫn chỉ thấy anh như mùa xuân?

Giữa những rừng đào hoa ngày Tết, sao em vẫn chỉ thấy anh như mùa xuân?

Anh rất thích đi lòng vòng giữa chốn đông người, thích được nhảy múa hát ca theo điệu nhạc tình cờ nghe được. Trong ký ức của em, anh luôn là một cậu trai đôi mươi trong sáng, đáng yêu và tràn đầy năng lượng. Nụ cười tươi rói và đôi mắt chẳng hề lẫn chút tạp chất nào.

Và anh đẹp như một giấc mơ vậy. Cũng chính vì thế nên thi thoảng em cảm thấy dáng hình anh thật mong manh quá đỗi, tựa như giấc mơ có thể tan biến bất cứ khi nào chẳng hay biết. Một người rạng rỡ đến thế, tưởng chừng như chẳng có khổ đau nào có thể chạm tới, nhưng có lẽ em đã lầm...

Anh luôn im lặng trước những câu hỏi, anh bỗng chốc dừng lại trước bất kỳ sự đổi thay nào, những lúc như vậy anh nhất định không nói gì, chỉ khẽ cười đan xen những hoài nghi. Những lúc như thế trong em luôn có vô số câu hỏi: phải chăng anh không tin vào những gì đang hiện hữu? phải chăng anh không có niềm tin về cuộc sống dài rộng yên bình? phải chăng anh đang chịu đựng những điều đáng sợ? sau đó, em bắt đầu sợ hãi.

Hình như anh đang không cảm thấy hạnh phúc, phải không?

Tất cả chúng ta đều mưu cầu hạnh phúc, bao gồm cả anh và em. Nhưng hạnh phúc là gì anh nhỉ? em không rõ, vậy nên đã có lúc em như họ, những người hành hương không ngừng tiến về vùng đất “hứa”. Vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, khi tới nơi lại phát hiện ra hạnh phúc thực sự không tồn tại ở đó, vậy là họ lại tiếp tục đi một chặng đường dài nữa để kiếm tìm.

Có lẽ nếu dừng lại, nghỉ ngơi một chút biết đâu mọi thứ sẽ nhẹ nhàng hơn?

Em không lý trí được như anh, cũng có lúc em chẳng biết lúc nào nên đi và lúc nào nên dừng, em mặc cảm xúc đẩy đưa mình để có chất liệu để cảm, để yêu và để viết. Nhưng hãy tin em đi, khi anh lắng nghe trái tim mình cần ngừng nghỉ, dừng lại và cảm nhận anh sẽ phát hiện ra xung quanh có thật nhiều điều nhỏ nhặt hạnh phúc, như những sớm mai khi anh vừa bước ra khỏi nhà thì trời tạnh mưa, anh chưa kịp ăn sáng thì đồng nghiệp mua thêm một phần bánh, anh rung động trước một cô gái đã lâu thì đột nhiên hôm nay cô ấy mỉm cười khẽ chào anh,.. lúc đó, anh sẽ nhanh chóng chạm đến hạnh phúc thôi.

Và rồi giữa những rừng rừng lớp lớp hoa xuân, em sẽ lại trông thấy sinh khí đong đầy trong đôi mắt, nụ cười và giọng nói của anh,... tất thảy.
---
Hà Nội | 21.01.2020