Tự thương mình sau những tháng năm chông chênh vô cùng, vô tận
# Tản văn

Tự thương mình sau những tháng năm chông chênh vô cùng, vô tận

Hôm qua, bạn ra về sau một ngày làm việc ngổn ngang, có câu chuyện bỏ dở, có lời hẹn còn đấy. Bước ra đường khi một góc của vùng trời vẫn còn le lói những vệt mây, từng giọt sương trên kẽ lá chợt đổ vỡ, lúc ánh sáng tắt đi là khi khoảnh khắc cuối ngày bị giữ lại.

Hôm qua, bạn nói lời kết thúc với người mình thương. Dù cả hai chẳng ai hoàn hảo nhưng bao nhiêu sóng gió cùng nắm tay qua, nay chợt thành vệt sáng cuối ngày. Ngoảnh mặt đã thấy bầu trời mất đi một vùng xanh trong, dịu nhẹ.

Hôm qua, người bạn thân nhất ngày nào bỗng nhiên có bạn mới. Dù biết trước ai rồi cũng thay đổi, ai rồi cũng phải bước tiếp theo nhịp của mây trời, thời gian. Nhưng đâu đấy vẫn thấy chạnh lòng khi chuyện cũ bỗng chốc tan phai.

Hôm qua mẹ bỗng gọi điện báo rằng gia đình có chuyện không hay. Đã bao năm bạn vẫn luôn tin nhà là nơi chống đỡ những khó khăn trong đời, tiếng gọi mẹ là nơi trở về ngọt ngào sau những mệt mỏi ngoài kia. Bỗng chốc ngoảnh mặt, gió mùa ào qua căn nhà nhỏ, cuốn lấy đi ngọn lửa hồng đêm Đông.
---
Hôm nay cơn gió cũ ngang qua, lay lắt vào miền cũ kỹ, bạn nhớ trọn vẹn cảm xúc khi ấy rồi tự hỏi làm thế nào để lại tiếp tục vượt qua như bao năm đã từng?

Làm thế nào để cố làm ngơ với những ngổn ngang, những câu chuyện đến và chẳng bao giờ qua đi? Làm sao để ủ ấm căn nhà nhỏ một mai khi gió mùa về? Và làm thế nào cho những năm tháng dài trôi qua dịu dàng đừng khắc khoải?

Cách duy nhất vẫn là tự thương mình sau những tháng năm chông chênh siêu vẹo, là động viên bản thân kiên cường từng chuyện một, đôi vai thôi run khi nhìn thấy người cũ bên một người khác. Tinh thần không suy sụp khi đối mặt với từng cơn sóng cuộc đời, cứng rắn khi gặp hiểu lầm và đủ mạnh mẽ để ở bên gia đình trong phút chốc khó khăn.

Hay có lúc chợt thấy ngột ngạt mà muốn bỏ đi, muốn rời xa chốn đông đúc bộn bề. Thế mà lại chùn chân không nỡ. Cũng đúng thôi, rời bỏ cả thanh xuân đến một nơi xa lạ... sao mà nỡ được chứ?

Thế nhưng, sẽ không là câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết thường đọc, không là câu chuyện trong bộ phim năm nào. Đo đếm thế nào cũng chẳng biết liệu mai ngủ dậy mình sẽ gặp chuyện gì tiếp theo, cũng chẳng ai chỉ cho phải diễn thế nào trong mỗi phân cảnh cuộc đời.
---
Thôi thì ru mình bằng những ấm êm thuở cũ, động viên mình bằng giấc mơ sẽ về, cứ thế quên đi rằng trái tim đang treo ngoài ô cửa khi ngoài trời gió mùa đang về.

Đêm sẽ cứ buông, nhưng ngày mai mặt trời lại dậy. Chuyện cũ chuyện qua chuyện mới đến, lòng tự an yên tự sẽ qua…