Từng chút, từng chút một, suốt ngần ấy năm qua
10 năm trước, mỗi buổi chiều ngày hè bạn thường chạy bộ ra biển, nằm dưới bãi cát ngửa mặt lên trời, thấy thế giới thênh thang còn bản thân bé nhỏ. Ước được tung cánh bay lên trời cao, vui đùa cùng mây gió, tự do tự tại. Mệt rồi thì quay trở về nhà, ăn một bát cơm no, nằm nghe bố kể chuyện. Khi ấy bạn chỉ ước mơ cuộc đời mình mai này tự do tự tại, mãi mãi ấm êm.
Vài hôm trước, vẫn là một buổi chiều ngày hè, lang thang trên biển, ngâm mình trong làn muối mặn, bất giác ngửa mặt lên trời. Gió vẫn thổi, mây vẫn trôi, trước mắt thênh thang rộng lớn, nhưng bản thân lại cảm thấy chơi vơi rồi dừng lại ở đám mây hồng trĩu nặng nhất. Nhớ lại giấc mơ mười năm trước.
Bản thân đã không rõ, bao lâu rồi không thả trôi mình thênh thang và tìm về giấc mơ cũ. Bao lâu vậy rồi mà bầu trời vẫn một màu xanh trong, sáng ngần. Có chăng nếu khác, cũng chỉ là khác ở cảm giác của bây giờ và của mười năm trước ấy.
Khi đó nhìn lên bầu trời chỉ muốn cất cánh bay đi, nhưng giờ đây lại chỉ muốn tìm một áng mây để yên tầm mắt. Không phải giấc mơ bây giờ đã khác, chỉ là có quá nhiều thứ đến đi bất chợt, có nhiều câu chuyện trải qua và nhiều mất mát phải đánh đổi khiến lòng mình chẳng còn bình yên nữa.
Sau này được đi qua nhiều nơi, có miền biển có vùng núi, có thị trấn hoang. Cũng không ít lần ngửa mặt lên trời, lần thì mỉm cười lần khẽ che nước mắt. Nhưng chung quy lại vẫn là để rũ bỏ đau thương, tìm kiếm khoảng không bình lặng.
Bình lặng như năm tháng chứa giấc mơ chẳng tròn vành,
Bình lặng mà đi qua thước phim cuộc đời vẽ sẵn
Từng chút, từng chút một....
Quên đi hết ngần ấy nhớ thương.